A same-sex love story led to an immediate U.S. visa approval, with the consulate officer inquiring just one issue.
A same-sex love story led to an immediate U.S. visa approval, with the consulate officer inquiring just one issue.
Blog Article
My Name is Hà
That year, at 17, I was just a fair-skinned, bookish young man living in Saigon, never imagining that one fleeting summer would etch an unforgettable figure into my heart forever.
That year, I traveled to my grandmother’s hometown in Bến Tre at her urging. To me, the western countryside was nothing more than a distant, unfamiliar land—fields and rivers held no charm. But then, I met Lâm.
He was two years older than me, his tanned skin glowing under the sun, his strong build exuding vitality, and his deep, bright eyes shimmering like sunlight on the fields. He was unlike anyone I had ever known in my city life—strong, unrestrained, and irresistibly captivating.
### **One Summer, One Love**
I don’t know exactly when I fell in love with Lâm. Maybe it was when I clumsily stepped along the slippery rice field banks, tumbling into the water, only for him to rush over, grasp my hand tightly, and pull me up—his grip was so warm.
“How do you even manage to fall like that?” he laughed, and that smile stirred something deep inside me.
From that day on, we were inseparable. Afternoons spent wandering the fields, paddling a small boat down the quiet canals, or simply sitting beneath a coconut tree, listening to the wind rustle through the leaves—every moment became the most beautiful memory of my life.
One evening, as we stood by the river, watching the ripples dance across the surface, I gathered my courage and asked:
“Lâm, if one day I go far away, will you miss me?”
He remained silent. The wind tousled the strands of hair over his forehead.
“If you go really far, how could I remember?” he replied with a gentle smile, and my heart sank.
That night, for the first time, I dared to hold his hand for a long time.
Lâm, did you ever know about my love?
### **The Last Meeting**
Summer passed faster than I had expected. The day I returned to Saigon, for some reason, we made no promises, exchanged no goodbyes.
I never imagined that would be the last time I’d see him for twenty years.
My family moved to the United States. I was swept into a new world, a new life, with old memories buried under the weight of time. I loved, I tried to forget, but none of them ever replaced his presence in my heart.
Lâm became a distant dream, a beautiful fragment of my youth I thought had vanished forever.
### **Returning to the Past**
Twenty years later, I returned to Vietnam.
For reasons unknown, my feet led me back to that old road, the place where I had once spent the most vibrant summer of my youth.
Bến Tre remained unchanged—the lush green fields, the dusty rural paths, the river flowing silently by. As I walked along the familiar road, a melancholy nostalgia washed over me.
Suddenly, someone called out my name.
“Hà… is that you?”
My heart nearly stopped. I turned around—and I saw him.
Lâm was still there, only now time had left its mark on his face, darkened his skin, and sprinkled strands of gray in his hair. But his eyes, his voice—they were still his, still the same as the man I had never forgotten.
I was speechless. All these years, I thought I had left him in the past, but in that moment, I realized—I had never truly let him go.
### **A Promise**
We sat together beneath the old coconut tree, just like we had so many years ago.
Neither of us spoke of the past. There were no copyright of blame, no questions of why. Just silence and shared glances that spoke more than copyright ever could.
Before leaving, I looked into his eyes and said:
“Lâm, this time, I won’t leave you again. I’ll take you to the U.S. I’ll sponsor you. I promise.”
He didn’t say anything—just smiled. But I saw his eyes glisten under the golden evening light.
And in that moment, I knew—after twenty years, we had finally found each other again.
Love, whether same-sex or otherwise, knows no borders, no distance too vast to keep two hearts apart. The U.S., my second home, now grants sponsorship rights to same-sex couples—not just as a legal procedure, but as a chance for lovers to finally be together for life, no matter how many years they had been apart.
I had waited for Lâm for twenty years. And this time, I wouldn’t lose him again.
Quang Phan Bảo Lãnh Đồng Tính Đi Mỹ Visa - Travel to the U.S. Without Worries???? Hotline: 0917.224.645???? Website: https://www.dimykhongsuynghi.com/???? Email: [email protected]???? Facebook: https://www.facebook.com/chuyenlamvisadimy/
# **Bảo Lãnh Đồng Tính Đi Mỹ – Tình Yêu Không Biên Giới Sau 20 Năm**
Tôi tên là Hà. Ở tuổi 17, tôi chỉ là một chàng trai trắng trẻo, thư sinh sống ở Sài Gòn, chẳng bao giờ nghĩ rằng một mùa hè ngắn ngủi sẽ in hằn mãi trong tim tôi một bóng hình không thể xóa nhòa.
Năm đó, tôi về quê Bến Tre chơi theo lời rủ rê của bà ngoại. Với tôi, miền Tây chỉ là một chốn xa lạ, đồng ruộng và sông nước chẳng có gì hấp dẫn. Nhưng rồi tôi gặp Lâm.
Anh hơn tôi hai tuổi, nước da rám nắng, vóc dáng khỏe mạnh, đôi mắt sâu và sáng như ánh nắng chiếu trên những cánh đồng. Anh là kiểu người mà tôi chưa từng quen trong cuộc sống thành thị của mình – mạnh mẽ, tự nhiên, và đầy cuốn hút.
### **Một Mùa Hè, Một Tình Yêu**
Tôi không biết mình yêu Lâm từ khi nào. Có lẽ là lúc tôi vụng về bước đi trên bờ ruộng trơn trượt, ngã nhào xuống nước, để rồi anh lao đến kéo tôi lên, nắm chặt tay tôi như sợ tôi sẽ biến mất.
“Té kiểu gì mà ngốc vậy trời?” – anh bật cười, nụ cười làm tim tôi xao động.
Từ hôm đó, tôi và anh quấn quýt bên nhau. Những buổi chiều rong chơi trên cánh đồng, những lúc chèo xuồng qua con kênh nhỏ, hay đơn giản chỉ là ngồi dưới gốc dừa nghe gió thổi… tất cả với tôi đều là ký ức đẹp đẽ nhất.
Rồi một ngày, khi chúng tôi đứng bên bờ sông, nhìn những con sóng lăn tăn trôi, tôi đánh bạo hỏi:
“Lâm nè, nếu một ngày nào đó tôi đi thật xa, anh có nhớ tôi không?”
Anh lặng im. Gió thổi tung những sợi tóc trước trán anh.
“Nếu xa thiệt xa thì sao nhớ nổi?” – Lâm cười nhẹ, nhưng tôi thấy trong mắt anh một điều gì đó khác.
Hôm ấy, lần đầu tiên, tôi dám nắm tay anh thật lâu. Và cũng hôm ấy, tôi hiểu rằng mình yêu anh nhiều đến nhường nào.
### **Lần Gặp Gỡ Cuối Cùng**
Mùa hè trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Ngày tôi quay lại Sài Gòn, chúng tôi chẳng hứa hẹn gì, cũng chẳng nói lời từ biệt. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng rồi tôi sẽ lại về.
Nhưng tôi không ngờ đó là lần cuối cùng tôi gặp anh trong suốt 20 năm.
Ba mẹ tôi quyết định đưa cả gia đình sang Mỹ định cư. Tôi bị cuốn vào một thế giới mới, một cuộc sống mới, với những nỗi nhớ bị chôn vùi bởi dòng chảy của thời gian. Tôi đã yêu, đã thử quên, nhưng chẳng ai trong số họ có thể thay thế được hình bóng anh.
Lâm như một giấc mơ xa xôi, một mảnh ký ức đẹp đẽ mà tôi cứ ngỡ đã mất đi mãi mãi.
### **Trở Lại Nơi Xưa**
Hai mươi năm sau, tôi trở về Việt Nam. Không hiểu vì sao, chân tôi lại đưa tôi về con đường cũ, về nơi tôi đã từng có một mùa hè tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.
Bến Tre vẫn vậy, những cánh đồng xanh ngát, con đường mòn đầy bụi, dòng sông lặng lờ trôi. Tôi bước đi trên con đường năm xưa, lòng chợt dấy lên một nỗi buồn man mác.
Bỗng, có ai đó gọi tôi.
“Hà… có phải là Hà không?”
Tim tôi như ngừng đập. Tôi quay lưng lại. Và tôi thấy anh.
Lâm vẫn đứng đó, chỉ khác là thời gian đã in dấu trên khuôn mặt, làm sạm đi làn da, làm mái tóc thêm vài sợi bạc. Nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy, vẫn là của anh – của người tôi chưa bao giờ quên.
Tôi bỗng thấy nghẹn lời. Bao nhiêu năm qua, tôi cứ ngỡ mình đã để anh lại quá khứ, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi biết mình chưa bao giờ thực sự rời xa anh.
### **Lời Hứa Cuối Cùng**
Chúng tôi ngồi bên nhau dưới gốc dừa cũ, như những ngày xưa. Chẳng ai nói về những gì đã qua, chẳng ai trách cứ hay oán giận. Chỉ có sự im lặng và những ánh nhìn nói thay tất cả.
Trước khi rời đi, tôi nhìn thẳng vào mắt anh và nói:
“Lâm à, lần này tôi không rời xa anh nữa. Tôi sẽ đưa anh qua Mỹ, sẽ bảo lãnh anh. Tôi hứa.”
Anh không nói gì, chỉ cười. Nhưng tôi thấy đôi mắt anh long lanh trong ánh chiều tà.
Và tôi biết, sau 20 năm, cuối cùng chúng tôi cũng tìm lại được nhau.
---
**Tình yêu đồng tính không biên giới, không có khoảng cách nào có thể ngăn cản hai trái tim tìm đến nhau. “Bảo lãnh đồng tính đi Mỹ” không chỉ là một thủ tục pháp lý, mà còn là cơ hội để những người yêu nhau có thể sống bên nhau trọn đời, dù phải xa nhau bao năm tháng.**
Tôi đã chờ Lâm 20 năm. Và lần này, tôi sẽ không để mất anh thêm một lần nào nữa..
Quang Phan Visa - Travel to the U.S. Without Worries???? Hotline: 0917.224.645???? Website: https://www.dimykhongsuynghi.com/???? Email: [email protected]???? Facebook: https://www.facebook.com/chuyenlamvisadimy/
Report this page